ất cả các ngôn ngữ truyền ở Anh Quốc ngày nay đều có nguồn gốc từ hệ ngôn ngữ Ấn-Âu. Ngày nay, nó đã chia thành nhiều ngôn ngữ, mỗi ngôn ngữ có đặc thù riêng về thanh âm, ngữ pháp và từ vựng. Tiếng Anh là ngôn ngữ chính thức ở đất nước Anh, và rất phổ biến trên toàn thế giới.
Đặc điểm ngôn ngữ nước Anh Quốc
Trong số các ngôn ngữ vẫn còn tồn tại ở Vương quốc Anh, xuất hiện sớm nhất là hai dạng của nhóm ngôn ngữ Celtic: Goidelic (tiếng Ireland, Manx, và Scottish Gaelic) và Brythonic (tiếng Cornish cũ và tiếng xứ Wales hiện đại). Trên toàn cầu, ngôn ngữ Celtic luôn là ngôn ngữ thiểu số dù luôn có những dự án phục hồi.
- Trong số các ngôn ngữ Celtic đương đại, Welsh là ngôn ngữ phổ biến nhất: Được nói bởi khoảng một phần năm tổng số lượng dân sinh xứ Wales, và ở những xung quanh vị trí nội địa rộng lớn và các vùng đối diện với Biển Ireland.
- Scottish Gaelic là ngôn ngữ phổ biến nhất trong số các cư dân của các đảo Outer Hebrides và Skye, mặc dù nó vẫn còn được nghe thấy ở vùng cao North West. Bởi vì có ít hơn 2% người Scotland có thể nói được tiếng Gaelic nên từ lâu nó không còn là ngôn ngữ quốc gia, và ngay cả ở những vùng North West, nơi nó vẫn là ngôn ngữ của tôn giáo, kinh doanh và hoạt động xã hội, Gaelic đang mất dần.
- Ở Bắc Ireland rất ít người nói tiếng Ireland.
- Tương tự như vậy, tiếng Manx không còn có bất kỳ người bản ngữ nào sử dụng, mặc dù đến cuối năm 1870, nó đã được nói bởi khoảng một nửa dân số Đảo Man.
- Những người bản xứ cuối cùng của Cornish qua đời vào thế kỷ 18.
Liên kết thứ hai với Ấn-Âu là thông qua nhóm ngôn ngữ Đức cổ đại (Germanic), hai nhánh trong đó, Bắc Germanic và Tây Germanic, có nhiều đóng góp cho tiếng Anh.
Tiếng Anh hiện đại có nguồn gốc cơ bản từ tiếng địa phương của Đức, Angles, Saxons và Jutes (tất cả đều đến Anh vào thế kỷ thứ 5 sau Công nguyên) và chịu ảnh hưởng nặng nề bởi ngôn ngữ của người Đan Mạch (Vikings). Những người đã tấn công quần đảo Anh khoảng năm 790 và sau đó là biến miền bắc và miền đông nước Anh thành thuộc địa. Humber trở thành một ngôn ngữ quan trọng cũng như ranh giới địa lý, và lãnh thổ nói tiếng Anh được chia sang tỉnh Northumbrian (tương đương với vương quốc Northumbria) và tỉnh Southumbrian (trong đó các vương quốc quan trọng nhất là Mercia, Wessex, và Kent). Trong thế kỷ thứ 8 Northumbria đi đầu trong văn học và văn hóa, một thời gian ngắn sau đó là đến Mercia; sau đó Wessex chiếm ưu thế về mặt chính trị và ngôn ngữ cho đến thời vua Edward the Confessor.
Dưới thời vua Norman và Angevin, nước Anh đã trở sang một đế chế lục địa, và có mối liên hệ gắn kết với Pháp. Nhờ vào sự kết hợp giữa các yếu tố trong ngôn ngữ Anglo-Saxon và Norman của Pháp đã góp sức phát triển tiếng Anh giai đoạn này. Đôi khi nó được thay thế tiếng Latinh trong các tài liệu công cộng. Đến giữa thế kỷ 14, tiếng Anh trung cổ, một ngôn ngữ chịu ảnh hưởng nặng nề của Norman French được chọn làm ngôn ngữ chính thức. Ngôn ngữ này sau đó phát triển thành tiếng Anh hiện đại. Nhiều bổ sung cho tiếng Anh đã được thực hiện từ thế kỷ 14, nhưng mà tiếng Norman là nhóm ngôn ngữ quan trọng cuối cùng ảnh hưởng đến tiếng Anh.